Bạn ơi! Bầu Trời Vẫn Luôn Xanh Thắm.

Nhắm mắt lại, hít vào thật sâu và thở ra thật dài. Đưa đôi mắt u sầu của bạn nhìn lên bầu trời. Nói tôi nghe thử nó có còn xanh thắm? Cuộc đời còn dài, thanh xuân của bạn vẫn còn dang dở, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Cứ mỉm cười và bước đi, cuộc đời của bạn vốn chẳng hề tăm tối. ©LeeThinh

***

Sài Gòn một chiều mưa tầm tã, đưa mắt nhìn lại năm thứ 26 cuộc đời, tôi thấy bạn đang một mình bước đi, như kẻ lữ hành mệt mỏi lê từng bước chân trên sa mạc rộng lớn. Bạn có thấy những gì tôi đang thấy? Bạn lẻ loi và cô độc!

Cúi đầu bước đi, bạn nghĩ rằng mưa sẽ rửa trôi đi những bụi bẩn cuộc sống đã phủ dầy trên hàng mi của bạn. Hay rằng bạn chỉ muốn làn mưa dấu che đi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đầy nỗi muộn phiền của cuộc sống. Không đâu, tôi biết bạn muốn gì. Trước giờ bạn vẫn chỉ mong điều đó, bạn mong chờ một cuộc sống bình yên. Nước mưa vẫn xối xả đổ ào xuống khuôn mặt chai sần rằng đã từng bé nhỏ và mỏng manh ấy. Nó tắm ướt cho từng sợi tóc ướt nhoè vẫn bám dài trên khuôn mặt của bạn, rồi va vấp vào sống mũi nhỏ xinh và đánh bật lên hàng mi của bạn. Bạn không thể mở mắt. Bạn chẳng thể thấy mình. Bạn tạm quên đi những nhọc nhằn cuộc sống đã làm mình lao lực.

Mắt vẫn chẳng thể mở ra được, một tay bạn đưa lên đầu cố che đi những hạt mưa, bạn hé một nửa ánh mắt phải, khẽ nhìn lên hàng cây đung đưa trong gió. Bạn nhìn thấy một chú chim nhỏ đang co ro trong gió mưa, đôi cánh của nó ướt đẫm, dường như nó chẳng hề muốn đưa mình lắc nhẹ bộ lông đợi hồi nắng hửng. Bạn nói rằng mình như chú chim nhỏ, mưa gió cuộc đời khiến bạn mãi chẳng thể ngẩng đầu và cất cánh bay lên.

Lòng tôi chợt thấy nặng nề, tôi hiểu được tâm sự và nỗi đau mãi đeo bám đến năm thứ 26 trong cuộc đời của bạn. Bạn ơi, hoa trong sân trường ấy mười năm nay vẫn ngào ngạt hương sắc. Bạn nhớ những mùa hè đẹp tươi, bây giờ nó chẳng còn bên cạnh bạn. Mùa hè đẹp tươi của bạn đã qua lâu rồi, thực giờ nó vẫn còn đẹp mãi. Chỉ tiếc rằng bạn chẳng hề nhìn thấy, bởi vì trong tim bạn đã có quá nhiều nước mưa. Cuộc đời bạn thiếu đi tình thân, quá khứ của bạn chẳng có nổi một ngày gia đình hạnh phúc, bạn cố gắng lẩn trốn đi tình bạn, từ chối mọi sự hạnh phúc mới đang đón chờ. Tôi nói rằng bạn đừng cố thu mình khiến bản thân ngày càng cô độc.

Nỗi đau nhức nhối ấy như một chiếc kim nhỏ khẽ len lỏi vào người thi thoảng vẫn khiến tim bạn rỉ máu . Nhìn vào cuộc sống muôn màu trước mắt, bạn thấy mình thật rằng nhỏ bé, bạn mãi cô đơn, mãi chẳng hề đứng dậy. Nhưng bạn ơi, vốn dĩ cuộc đời của mỗi chúng ta chính là thứ đẹp nhất mà tạo hoá mang lại, vậy nên hãy ngừng buông xuôi hay u buồn, hãy tự vẽ nên sắc màu của cuộc đời bằng đôi tay của chính bạn.

Tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng: “Sau lưng ai chẳng có những nỗi đau, sau màn mưa kia lại là cầu vồng bảy sắc. Tuổi trẻ rực rỡ như một đóa phù dung, xin bạn đừng dìm nó trong màu của nước mắt. Thất bại là một điều hiển nhiên, đau thương là những gì tất yếu, nếu trong tâm có nắng, dù chìm trong mưa, trước mắt bạn vẫn mãi là dải cầu vồng… Bóng tối buông xuống, vì tinh tú mới có cơ hội tỏa sáng”.

Vậy nên nếu như không thể trở thành vì sao, hãy tự biến mình thành những con đom đóm. Trong đêm tối, dù nhỏ bé bao nhiêu, dù bình thường biết mấy thì vẫn toả sáng theo cách của nó. Tuổi trẻ của bạn còn dài, hãy sống sao để khi về già chúng ta chẳng hề hối hận, bạn của bây giờ đã thực sự tuyệt vời rồi. Xung quanh bạn vẫn còn nhiều điều tươi đẹp, bạn còn tôi và còn rất nhiều người. Họ vẫn luôn trân quý và yêu thương bạn.

Bớt nặng trĩu, lòng mỉm cười, tôi lặng lẽ nhìn bạn, trời cũng ngớt mưa, một khoảng trời rộng lớn bạt ngàn sắc xanh hiện lên trước mặt, hai tay nhẹ nhàng đưa nhẹ tách trà nóng lên môi, tôi ngắm nhìn một thế giới tuyệt đẹp, tựa như một bài thơ. Bạn khẽ khàng thả tay ôm chú chim nhỏ vào lòng, dường như bạn thấy tay mình ấm trở lại, bạn không nhịn được mà ngẩng đầu, ánh nắng ngọt ngào xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi xuống người bạn.

Nhắm mắt lại, hít vào thật sâu và thở ra thật dài. Đưa đôi mắt u sầu của bạn nhìn lên bầu trời. Nói tôi nghe thử nó có còn xanh thắm? Cuộc đời còn dài, thanh xuân của bạn vẫn còn dang dở, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Cứ mỉm cười và bước đi, cuộc đời của bạn vốn chẳng hề tăm tối.

Một câu chuyện và cũng là lời khuyên, lời động viên của mình trả lời tâm sự của bạn đọc Hoài Chi gửi về. Tạm đặt tên là ” Bạn ơi! Bầu Trời Vẫn Luôn Xanh Thắm”…

Bấm theo dõi để ủng hộ chúng tôi và không bỏ lỡ bài viết mới nhất. Xin cảm ơn!

Thực Hiện: @Admin(Lee Thịnh).